Nội dung
Tôi đã trở thành hoàng đế của một đế quốc khi chỉ mới 1 tuổi! Tôi khát vọng tình thương từ gia đình nhưng cũng chỉ là dư thừa. Tôi đã nghĩ rằng không có gia đình cũng chẳng sao cả, miễn mình ổn. Khi mở mắt ra lần nữa sau cái chết bi thảm kia, tôi đã trở thành một nàng công chúa. Nhưng mà cái người cha được gọi là hoàng đế kia kỳ lạ quá! “Mabel, cha sẽ tặng con lâu đài Ponce” “Cả lãnh thổ màu mỡ nhất cũng sẽ tặng con” “À, không. Cả đế quốc này sẽ tặng con luôn” Cha kỳ lạ quá đi mất. Đây là tình thương từ gia đình sao?